Ngày xưa, trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng chung sống với nhau: Hạnh Phúc, Buồn Phiền,Kiến Thức…và trong số đó có cả Tình Yêu. Một hôm, có tin cho hay rằng: chẳng bao lâu nữa hòn đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi cư dân đều phải chuẩn bị thuyền bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống. Tình Yêu là kẻ cuối cùng còn lại trên đảo> Bạn xem đấy, TÌnh Yêu luôn chờ đợi đến phút cuối cùng, cho tới khi nào chẳng cứu vãn được mới chịu bỏ đi.
Hòn đảo gần chìm hẳn xuống làn nước, TÌnh Yêu quyết định lên tiếng càu cứu. Sang Giàu lái một chiếc thuyền lớn đi qua. TÌnh Yêu gọi: “ Bạn Sang Giàu ơi, bạn có thể cho tôi đi cùng không?”.
Sang Giàu đáp:”Không,không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu có chỗ cho bạn”.
TÌnh Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua:”Bạn Tự Cao à, ban ơn giúp tôi nhé?”
“ Tôi không giúp được bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia sẽ làm bẩn thuyền tôi mất”. Tự Cao trả lời Tinh Yêu.
Lúc ấy , BUồn Phiền đi ngang qua, TÌnh Yêu nhờ Buòn Phiền giúp đỡ, nhưng Buồn Phiền từ chối: “Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi mà chỉ có thể ở được mot mình mà thôi”.
HạnhPhúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng cầu xin của TÌnh Yêu vì Hạnh Phúc đang quá yêu đời.
Thình lình, một giọng nói vang lên:” Đến đây TÌnh Yêu ơi, tôi sẽ mang bạn đi cùng tôi”. Đó là một người lớn tuổi. TÌnh Yêu vui sướng đến nỗi quên cả hỏi tên cụ.
Khi thuyền cập vào đến nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm thấy mình đã mang ơn và thiếu một món nợ lớn. TÌnh Yêu đến hỏi thăm bác Kiến Thức” Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế?”
Kiến Thức đáp” Đó là THời Gian”
“Thời Gian ư”- Tình Yêu hỏi tiếp- “ Nhưng tại sao THời Gian lại cứu cháu?”
Bác Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp:”Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu”.